Hẳn ai cũng có thể hình dung được cái cảm giác khi đang đi lạc trong đường hầm ẩm thấp tăm tối, lại được nhìn thấy ánh sáng le lói phía xa xa? Chắc chắn rồi, đó phải là cái cảm giác hạnh phúc vô biên, như khi chết đi được sống lại vậy. Đó chính là sự chuyển đổi đột ngột giữa hai thái cực tâm lý: Tuyệt vọng và hy vọng tràn trề. Dĩ nhiên, cái cảm giác nhìn thấy ánh sáng le lói cuối đường hầm sung sướng hân hoan hơn nhiều khi bạn đang được nằm phơi mình ngoài bãi biển với ngập tràn ánh nắng trên cao. Cho nên người đời mới có câu: “Nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm”, chính là để diễn tả cái tâm trạng đó, thưa quý vị.
Khi người ta sung sướng đã quen, thì sẽ coi cái sướng đó là bình thường. Còn khi đói khổ, được đỡ khổ hơn một chút đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Nắm bắt được tâm lý đó, người Cộng Sản mới nghĩ ra một phương pháp quản lý có một không hai, ấy là làm cho dân đói khổ và tuyệt vọng. Giống như việc người ta thắt cái dây thừng thòng lọng vào cổ người dân, lâu lâu lại nới ra một tí cho dễ thở hơn. Cái đó được người ta gọi là công lao trời biển của đảng. Hiển nhiên, người Cộng Sản coi đó là bí quyết quản lý tuyệt vời của mình. Xem ra họ cũng lợi hại đấy chứ. Chả trách người ta gọi chế độ Cộng Sản là “Thiên đường mù” cũng phải lắm.